Hồi 4: Tam Tạng đuổi hành giả
Nào ngờ lúc đó, một giọng nói
ngọt như đường phèn cất lên:
- Ai uống pepsi không? Mua một
tặng một trả tiền hai đây.
Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp như hoa hậu bước tới,
thầy bốn thày trò lập tức chạy
tới mời chào đon đả:
- Các anh ơi, mua giúp cho em
lon Pepsi đi anh, ngày hôm nay
ế ẩm quá. Trư Bát Giới thấy gái xinh thì
cười híp mắt:
- Bao nhiêu một lon hả cô em?
Tôn Ngộ Không gạt phắt đi:
- Mày ngu thế? Uống mà không
sợ cạm bẫy của yêu quái à? Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Có
phải cave đứng đường không?
- Oan cho em quá anh ơi - cô gái
thút thít - em là nhân viên tiếp
thị cho hãng Pepsi, số em
vướng phải sao quả tạ nên bị biệt phái công tác lên đây bán
dạo qua ngày, em là gái nhà
lành chứ có phải cave đứng
đường gì đâu.
Tôn Ngộ Không gầm lên một
tiếng: - Còn nói nữa à?
Dứt lời, ngài vung gậy đập một
phát vào đầu cô gái chết thẳng
cẳng.
Đường Tam Tạng thấy vậy thất
kinh: - Ngộ Không, mi giết người đấy
?ư
- Con không giết người, giết
yêu quái đấy.
- Bốc phét vừa thôi, rõ ràng là
con gái nhà lành, sao lại là yêu quái?
Tôn Ngộ Không phù một cái,
pepsi biến thành nước cống, cô
gái biến thành hồ ly.
Sa Tăng nói:
- HÌnh như đại ca nói đúng đấy sư phụ ơi.
- Nó bốc phét đấy - Trư Bát Giới
phụng phịu - rõ ràng giết người
nên mới biến hóa như thế để
lừa thầy, nó coi sư phụ là thằng
ngu đấy. - Quá lắm rồi - Đường Tam Tạng
rít lên rồi đưa tay lên niệm chú.
Tôn Ngộ Không la lên như bị bổ
đầu ra làm đôi, lăn lộn dưới đất.
- Đừng niệm nữa. đừng niệm
nữa. Đường Tam Tạng mặc kệ Ngộ
Không năn nỉ, cứ tiếp tục niệm.
Trư Bát Giới nhìn hả hê cười hi
hi.
Sa Tăng thấy Ngộ Không lăn lộn
dưới đất bèn nói: - Thôi, stop đi sư phụ ơi, cẩn
thận gây ra án mạng đấy, dạo
này hội bảo vệ động vật tuần
tra dữ lắm.
Đường Tam Tạng nghe nói vậy
thì ngừng niệm nói: - Thôi, ta nào có thể dẫn mi đi
theo được nữa.
- Sư phụ, người nỡ bỏ con sao?
- Tôn Ngộ Không nói.
- Ngươi đã giết người, nếu
người ta truy cứu ta đưa ngươi theo tất sẽ bị tù mọt
gông.
- Còn hợp đồng với Phật Tổ
Như Lai?
- Ta sẽ đứng ra phá hủy hợp
đồng, coi như ngươi không phải bồi thường gì nữa.
- Sư phụ, con đã đi theo sư phụ
bấy lâu nay, giờ con biết đi
đâu?
- Ngươi vốn là khỉ, tốt nhất hãy
về sở thú hoặc đi theo gánh xiếc ấy, nếu có dịp ta nhất định
đến ủng hộ.
Tôn Ngộ Không nghẹn ngào lậy
ông ba lạy rồi bay vọt đi.
Tôn Ngộ Không vừa bay đi,
mấy lon nước trở lại ngon ngọt như cũ, Trư Bát Giới và Sa Tăng
thấy vậy nhào tới, đưa nước
lên nốc ừng ực.
Nào ngờ nước chưa xuống dạ
dày đã sôi lên ùng ục, cả hai ôm
bụng rên quằn quại. Cô gái vừa bị chết dưới đất liền
cười lên hăng hắc rồi hiện
nguyên hình là một con cáo vọt
tới, túm cổ Đường Tam Tạng lôi
đi.
Đường Tam Tạng la lên choi chói nhưng đã muộn, cả Sa
Tăng bà Bát Giới đều nằm thẳng
cẳng dưới đất. Con cáo cười hi
hí:
- Trong nước ta đã bỏ virus
SARD rồi, các ngươi nốc vào thì chỉ còn đường đi buôn muối
thôi.
Sa Tăng, Trư Bát Giới chỉ còn
nước nhìn Đường Tam Tạng bị
đem đi một cách thảm hại.
Tiểu Bạch Long thấy vậy hí lên một tiếng rồi đạp mây bay
thẳng lên không, đuổi theo Tôn
Ngộ Không.
Cũng may Tôn Ngộ Không vì
bực tức trong lòng nên cũng
chưa kịp đi xa. Tiểu Bạch Long chạy theo nói:
- Đại ca ơi.
- Chú mày đấy à? Đuổi theo ta
làm gì? Ta chẳng có cầm cái gì
của chú mày đâu.
- Đại ca ơi, sư phụ bị bắt rồi. - Kệ xác lão ý, tìm kẻ bị đuổi
khỏi sư môn làm gì?
- Anh còn giận ư?
- KHông giận mới là lạ.
- Cô gái đó là yêu quái, sư phụ
bị nó bắt nhất định bị ăn thịt. - Mặc xác lão.
Tiểu Bạch Long suy nghĩ hồi lâu
rồi nói:
- Ừ, Đường Tam Tạng bị ăn thịt
cũng đáng, nhưng đại ca ơi,
thằng yêu quái nó láo lắm, nó nói anh là con khỉ khô đít đỏ,
rụng hết lông.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thì
tức lộn ruột nói:
- Tên khốn này, láo như con cáo.
- Ừ thì nó là cáo mờ. - Đi, quay về tao đập chết nó ăn
thịt luôn.
Lúc về đến cửa động, chợt thấy
Đường Tam Tạng đang chạy ra.
- Bổn cũ soạn lại hả em? - Tiểu
Bạch Long cười nhạt - chơi nó đi đại ca.
Dứt lời, Tiểu Bạch Long và Tôn
Ngộ Không chạy tới, kẻ đấm
người đá, mỗi người một đòn
đánh cho Đường Tam Tạng nhừ
tử. Đường Tam Tạng chưa kịp hiểu
chuyện gì đã bị đánh liên tục
thì tối mắt tối mũi, chỉ biết ôm
mặt chịu trận.
Tiểu Bạch Long đá mấy cái thì
chợt kêu lên: - Hình như là sư phụ đấy đạ ca
ơi.
Tôn Ngộ Không kéo Tiểu Bạch
Long lại gần:
- Lão ý chứ còn ai nữa.
- Thế sao anh lại đánh? - Không nhân dịp này trả thù
thì còn chờ đến bao giờ nữa?
Nói rồi Ngộ Không làm bộ sợ sệt
quỳ xuống nói:
- COn không nhận ra sư phụ,
chết thật. - không phải tại con, tại ta -
Đường Tam Tạng thều thào -
chỉ tại ta đuổi con đi.
- Sao sư phụ lại ở đây? - Tiểu
Bạch Long hỏi.
- Có một cô gái xin hồ ly tinh tha cho ta.
- hừ, con hồ ly bố láo này, phải
luộc nó mới được.
Nói rồi Tôn Ngộ Không biến
thành một con ruồi bay vào
động. * * *
Hồ ly tinh vào động thấy phu
nhân mình đang nằm đó ủ rũ.
- What the metter, phu nhân?
- Lâu rồi mà chàng chẳng có quà
cho người ta. THiếp tủi thân quá. - phu nhân thút thít.
- Muỗi, ta có 3 con @, 2 chiếc
Mescedes mới cáu, em thích cái
nào chứ chọn.
- Không thèm.
- Viên kim cương 7 Kara thì sao?
- Không muốn.
- Thế nàng muốn cái quái gì?
- Thiếp thấy một cái áo đuôi
chồn rất hợp thời trang, chàng
cho thiếp đi. - Cái gì? Hồ ly tinh bọn ta không
có đuôi thì chỉ còn nước die
thôi.
- Chàng cho thiếp đi - phu nhân
khóc rống lên - cho đi.
Hồ ly đau đầu quá bèn tháo đuôi của minh ra nói:
- Nhớ chơi xong trả luôn nhé.
Phu nhân cầm chiếc đuôi rồi
khẹc khẹc:
- Chết mày rồi cáo ơi.
Dứt lời, Tôn Ngộ Không hiện nguyên hình, đập một phát
chết tươi.
Phu nhân yêu quái chạy ra:
- Giải quyết xong chưa?
Tôn Ngộ Không cười:
- Ok, tặng phu nhân cái đuôi cáo này.
Phu nhân khóc rống lên:
- Sao mi lại giết nó? Nó là chồng
ta cơ mà, nó chiều ta thế cơ mà.
Tôn Ngộ Không bị nước mắt,
nước mũi của nàng văng tối tăm mặt mũi, không biết nói gì
hơn.
Tôn Ngộ Không đưa phu nhân
cáo đi bèn quay về, thấy Sa
Tăng bà Bát Giới nằm hai đống
dưới đất thì đá vào nói: - Ham ăn ham uống lắm vào,
chết chưa em?
Đường Tam Tạng nói:
- Cứu bọn nó đi, không thì lại
phải gánh hành lý mệt lắm.
Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên
người hai người.
Nhưng ngài lại lấy dây xích cả
hai lại.Hồi 5: Thi tài
Trư Bát Giới kêu lên:
- Sư huynh, làm gì mà xích
người ta như xích chó thế?
- Ta không xích chó, ta xích
heo. - Còn tôi có phải heo đâu - Sa
Tăng kêu lên.
- Không phải heo thì là vô dụng.
Nói rồi 1.2.3 đi thôi.
Đi được nửa đường, Sa Tăng
nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ
chạy vào ruộng.
Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo
nhưng không kịp.
Chạy được một lúc, Trư Bát Giới
và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.
Đang đi, một công sai chạy tới
hỏi:
- Hai ngươi là sư ở chùa nào?
- Vân du tứ phương thôi.
- Tức là sư bụi đời phải không? Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái
gông to tướng.
- Kéo bọn nó vào đám khổ sai.
Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới
kịp lúc, không những ra tay giải
cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa
thượng đang bị xiềng xích.
Một hòa thượng mếu máo kể
lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc,
mấy năm trước, đất nước này
hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi
nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3
đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực
Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên,
bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ
nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư,
ra sức tru tăng diệt phật, hòa
thượng trong nước đều bị biến
thành culy, lao dịch.
Sáng sớm hôm sau, bốn thầy
trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên
đạn vừa thấy bốn thầy trò
bước vào thì cãi nhau om tỏi,
chẳng ai chịu nhường ai.
Đúng lúc đó, một thái giám
chạy vào báo: - Hoàng thượng, hiệp hội nông
dân bê ngoài biểu tình đòi mưa,
mong muốn ba vị quốc sư lên
đàng làm phép.
- Ok, no star where - Lộc Lực đại
tiên nói - có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi
mới làm được.
- Xời ơi, muỗi - Tôn Ngộ Không
cười - làm mưa ta cũng làm
được.
- Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương - Hổ lực Đại Tiên
nói - ao mương đừng tương
đương với hồ thủy điện, tưởng
làm mưa dễ lắm hả em?
- Xời ơi, con giun xéo lắm cũng
quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm
liều thôi.
- Mi dám cá không?
- Sợ gì không cá.
Đàn làm phép được lập lên.
Hổ lực đại tiên nói: - Chúng tôi một tiếng trống kéo
mây, hai tiếng trống gió nổi, ba
tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa
rơi.
- Xời,chẳng model tí nào. - Tôn
Ngộ Không cười. - Im miệng để ta làm đã.
Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm
thế nào cũng chẳng có bất cứ
hiệu ứng gì, thậm chí một gợn
mây cũng không có.
Trư Bát Giới hỏi: - Sao thế sư huynh?
- Ta đã chôm hết dụng cụ của
bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm
phép đến sáng mai cũng chẳng
xi nhê gì đâu.
- Đại sư huynh cáo thật. Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:
- Đến lượt ta rồi phải không?
Bốn thầy trò lên điện.
Tôn Ngộ Không lấy từ trong
bọc ra một cái kèn, một cây đàn
ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:
- Chúng tôi làm mưa đây.
Hổ Lực đại tiên nói:
- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây
chắc?
- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé - Tôn Ngộ
Không cười khẩy - cây kèn này
sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo
mây, trống sẽ đánh sấm sét,
còn micro sẽ tạo mưa.
cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:
- Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới,
mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita
điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào
micro: - Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng
có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4
thầy trò của chúng tôi xin trình
bày tác phẩm Chiếc Khăn Gió
Ấm, bà con cô bác thể thưởng
thức trong lúc chờ trời mưa: Hồi 5: Thi tài
Trư Bát Giới kêu lên:
- Sư huynh, làm gì mà xích
người ta như xích chó thế?
- Ta không xích chó, ta xích
heo. - Còn tôi có phải heo đâu - Sa
Tăng kêu lên.
- Không phải heo thì là vô dụng.
Nói rồi 1.2.3 đi thôi.
Đi được nửa đường, Sa Tăng
nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ
chạy vào ruộng.
Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo
nhưng không kịp.
Chạy được một lúc, Trư Bát Giới
và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.
Đang đi, một công sai chạy tới
hỏi:
- Hai ngươi là sư ở chùa nào?
- Vân du tứ phương thôi.
- Tức là sư bụi đời phải không? Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái
gông to tướng.
- Kéo bọn nó vào đám khổ sai.
Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới
kịp lúc, không những ra tay giải
cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa
thượng đang bị xiềng xích.
Một hòa thượng mếu máo kể
lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc,
mấy năm trước, đất nước này
hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi
nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3
đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực
Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên,
bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ
nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư,
ra sức tru tăng diệt phật, hòa
thượng trong nước đều bị biến
thành culy, lao dịch.
Sáng sớm hôm sau, bốn thầy
trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên
đạn vừa thấy bốn thầy trò
bước vào thì cãi nhau om tỏi,
chẳng ai chịu nhường ai.
Đúng lúc đó, một thái giám
chạy vào báo: - Hoàng thượng, hiệp hội nông
dân bê ngoài biểu tình đòi mưa,
mong muốn ba vị quốc sư lên
đàng làm phép.
- Ok, no star where - Lộc Lực đại
tiên nói - có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi
mới làm được.
- Xời ơi, muỗi - Tôn Ngộ Không
cười - làm mưa ta cũng làm
được.
- Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương - Hổ lực Đại Tiên
nói - ao mương đừng tương
đương với hồ thủy điện, tưởng
làm mưa dễ lắm hả em?
- Xời ơi, con giun xéo lắm cũng
quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm
liều thôi.
- Mi dám cá không?
- Sợ gì không cá.
Đàn làm phép được lập lên.
Hổ lực đại tiên nói: - Chúng tôi một tiếng trống kéo
mây, hai tiếng trống gió nổi, ba
tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa
rơi.
- Xời,chẳng model tí nào. - Tôn
Ngộ Không cười. - Im miệng để ta làm đã.
Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm
thế nào cũng chẳng có bất cứ
hiệu ứng gì, thậm chí một gợn
mây cũng không có.
Trư Bát Giới hỏi: - Sao thế sư huynh?
- Ta đã chôm hết dụng cụ của
bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm
phép đến sáng mai cũng chẳng
xi nhê gì đâu.
- Đại sư huynh cáo thật. Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:
- Đến lượt ta rồi phải không?
Bốn thầy trò lên điện.
Tôn Ngộ Không lấy từ trong
bọc ra một cái kèn, một cây đàn
ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:
- Chúng tôi làm mưa đây.
Hổ Lực đại tiên nói:
- Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây
chắc?
- Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé - Tôn Ngộ
Không cười khẩy - cây kèn này
sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo
mây, trống sẽ đánh sấm sét,
còn micro sẽ tạo mưa.
cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:
- Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới,
mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita
điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào
micro: - Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng
có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4
thầy trò của chúng tôi xin trình
bày tác phẩm Chiếc Khăn Gió
Ấm, bà con cô bác thể thưởng
thức trong lúc chờ trời mưa: Ở bên kia bầu trời, về đêm chắc
đang lạnh dần, và em giờ đang
chìm trong giấc mơ êm đềm
Gửi mây mang vào phòng, vòng
tay của anh đong đầy, nhẹ
nhàng ôm cho em im giấc ngủ ngon
Ở bên đây bầu trời, thì mưa cứ
rơi hững hờ, để tim anh cồn
cào và da diết trong nỗi
nhớ...dường như anh nhớ về
em Gửi cho em đêm lung linh và
tiếng sóng nơi biển lớn, gửi em
những ngôi sao trên cao tặng
em chiếc khăn gió ấm, để em
thấy chẳng hề cô đơn, để em
thấy mình gần bên nhau, để em vững tin vào tình yêu 2 chúng
ta
Và cơn mưa đêm qua đi ngày
mai lúc em thức giấc nắng mai
sẽ hôn lên môi em nụ hôn của
anh ấm áp và em hãy cười nhiều em nhé vì em mãi là niềm
hạnh phúc của anh mà thôi
Tôn Ngộ Không vừa hát xong,
mọi người ở đó đều vỗ tay
nồng nhiệt, trời cũng bắt đầu
mưa to, nhưng bọn họ vẫn rào thét nhiệt tình:
- Tôn Ngộ Không i love you.
- Tôn Ngộ Không cho em xin
chữ kí.
- Tôn Ngộ Không muôn năm.
Đã có mấy fan nữ quá khích cầm lấy hoa vượt qua vệ sĩ
chạy lên sân khấu, hôn chùn
chụt lên má Tôn Ngộ Không
khiến ngài la oái oái.
Bọn Hổ Lực Đại Tiên tức ra mặt,
bèn nói: - Ta thách đấu tiếp.
- Ok chơi thì chơi - Tôn Ngộ
Không cười.
Các fan vỗ tay rào rào.
Nhà vua nói:
- Cố lên đạo sĩ. Vừa lúc đó, hoàng hậu nhéo tai
ngài:
- Phải cổ vũ cho Ngộ Không
chứ.
- Ơ ... ơ... buông tai trẫm ra, ừ thì
Ngộ Không cố lên, hic đau quá hoàng hậu ơi.
- Thi gì đây? Tôn Ngộ Không
hỏi:
- Thi ăn.
- Để cho đệ - Trư Bát Giới nghe
thi ăn chạy vụt ra. Lúc đó, Hổ Lực Đại Tiên cầm
bánh xe ô tô ăn ngon lành.
- Mi thi nữa không ? - Tôn Ngộ
Không hỏi Bát Giới.
- Tất nhiên là không, đệ làm sao
sánh với huynh - Trư Bát Giới cười hi hì.
Tôn Ngộ Không cười nhạt rồi
gặm luôn cả nóc chiếc xe ấy.
Hổ Lực Đại Tiên cả kinh, vội
vàng nhai luôn chiếc cột, nhưng
lúc y quay sang thì đã thấy Tôn Ngộ Không đang nướng con sư
tử đá rồi chén ngon lành.
Hổ lực đại tiên kêu lên:
- Tức nổ mắt nè trời ơi.
Tôn Ngộ Không cười:
- Nổ mắt hả, thế thì thi ăn mắt luôn.
Nói rồi tự gõ một cái vào gáy,
nhai luôn con mắt vừa rơi ra.
Hổ Lực Đại tiên tức khí, gõ
mạnh một cái vào gáy thì lăn
đùng ra, biến thành một con hổ to tướng.
Tôn Ngộ Không cười ha hả:
- Thế là có cao hổ cốt nguyên
chất đem bán rồi.
Trư Bát Giới, Sa Tăng cũng nhân
cơ hội đó, túm luôn lấy hai tên còn lại bắt chúng phải hiện
nguyên hình